Bánh chưng
- Một cái Tết ấm khó quá phải không mẹ. Mẹ à, Tết này, con không mong
quà bánh, không mong áo mới, không mong những phong bao lì xì đỏ, không
mong có những món ngon ngày Tết như bao người, con chỉ mong mẹ được một lần có cái Tết theo đúng nghĩa.
Gió
lay lắt trước những ngọn đèn vàng của thành phố, tiếng rao của mẹ vẫn
cứ vang mãi, vang mãi trong màn đêm, rồi len lỏi vào những ngóc ngách
tối tăm. Mẹ đi bán bánh khúc quanh năm ngày tháng, chẳng bao giờ được
nghỉ, dù gió rét buốt rít đến ngọn cây già cũng phải xao xác, dù nắng
nóng như lửa đốt không ai muốn bước chân ra ngoài, thậm chí, cả những
ngày Lễ Tết, người người xúng xính đi chơi thì mẹ vẫn chạy ngược chạy
xuôi các con phố bán cho hết mẻ bánh.
Đối
với mẹ, cái Tết chưa bao giờ trọn vẹn. Giao thừa mẹ vẫn phải đi bán
bánh đến quá đêm. Người đi xem pháo hoa có đôi, có gia đình, còn mẹ đơn
độc không ngớt lời rao bánh khúc để chóng hết lại về với con. Duy chỉ
có 3 ngày đầu xuân là mẹ nghỉ bán. Ở nhà, mẹ được thảnh thơi ăn một bữa
cơm không vội vàng, được nghỉ ngơi mỗi tối và nằm trò chuyện với con.
Tết
nào cũng vậy, nó êm đềm trôi qua trong vỏn vẹn ba ngày. Rồi mẹ lại tất
bật làm bánh từ sớm cho tới tận khuya muộn. Lúc mẹ về, con đã ngủ mất
rồi, mẹ cô đơn trong thế giới nhiều thăng trầm, nhiều đêm con tỉnh giấc
thấy mẹ khóc ướt đẫm vai áo. Nuôi con hơn hai mươi năm, chưa lần nào
con thấy mẹ than thở mệt nhọc, bao nhiêu nỗi niềm mẹ đều cất giấu cho
riêng mẹ, nhưng con hiểu hết.
Mẹ nhớ
ngoại nhưng cũng chẳng dư dả tiền để mua vé xe đường dài, mẹ sợ rằng
ngoại nhìn thấy mẹ con mình khốn khó mà càng buồn nên mẹ đành tự an ủi
mình rằng ngoại vẫn khỏe lắm. Con biết, cái Tết nào mẹ gọi về cho ngoại
rồi mẹ cũng khóc, những giọt nước mắt nhớ nhung chất chứa chỉ đợi dịp
là chực trào ra không thể kiềm chế. Cũng là con, nhưng con may mắn được
ở bên mẹ, còn mẹ đã phải rời xứ, rời ngoại, để âm thầm chịu đựng những
năm tháng khổ cực.
Ngoại
bảo rằng phần thương đã xóa hết phần trách giận, chỉ có nỗi nhớ nhung
là không cách nào bù đắp, ngoại dặn dò Tết có về không cần mua quà
bánh, về đây ngoại cho tiền đi đường, mẹ lại dưng dưng. Tết ý nghĩa là
bởi vì con người được dành trọn vẹn yêu thương cho nhau mà không bị bất
cứ ưu tư nào bủa vây, là để được gặp những người ta yêu quý nhất, nhưng
với mẹ Tết lại là lúc để lo về một năm dài phía trước.
Ngoại
như ngọn đèn heo hắt trong cơn gió đông, bất cứ lúc nào cũng có thể trở
về với cát bụi mà không báo trước. Mẹ vẫn lo một ngày, chưa kịp về với
ngoại thì ngoại đã lìa xa. Nỗi ân hận ấy, làm sao vơi bớt. Thế nên con
chỉ muốn năm nay mẹ nghỉ bán thật sớm, mẹ con mình bắt chuyến xe đò về
bên ngoại, để mẹ lại được làm con gái bé bỏng trong lòng ngoại, chải
cho ngoại mái tóc thưa dần, ngắm nhìn ngoại với đôi vai gầy, để ngoại
kể cho mẹ con mình nghe những nỗi niềm của ngoại. Và con được nhìn thấy
mẹ thỏa những mong nhớ. Con biết, khoảnh khắc ấy mẹ đã mong từ lâu,
nhưng chưa một lần nói ra.
Tết
này, mẹ con mình không cần tiết kiệm nữa mẹ nhé! Mẹ đừng lo, con lợn
đất cũng đã béo mập rồi, giờ là lúc mẹ được làm điều gì đó cho riêng
mình và cho ngoại. Mái tóc của mẹ đã ngả hai màu, vất vả đã hằn sâu lên
đôi mắt, nếu không phải lúc này, thì chúng ta sẽ đợi tới bao giờ nữa
phải không mẹ?
Có lẽ
ngoại cũng như mẹ bao năm qua cũng không còn dám mòn mỏi ngóng mẹ mỗi
độ cuối năm mà trong lòng chỉ giữ riêng nỗi nhớ đến quay quắt. Thời
gian trôi đi chẳng đợi ai bao giờ, con muốn cả nhà mình có ngoại, có mẹ
được quây quần bên nồi bánh chưng bốc khói nghi ngút, mùi hương trầm
nồng ấm để những ánh mắt không còn thấy xa xôi. Con, mẹ và ngoại sẽ cùng
nhau đón cái Tết an yên nhất trong đời, mẹ nhé.
Nguồn:vnexpress.net
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét